Trong trường cũ bên hàng cây Phượng đỏ
Ta đứng đây người ở tựa phương nào
Lòng chạnh nhớ những tan trường rộn rịp
Giờ chỉ còn nghe gió lá lao xao
Trong trường cũ bên tường rêu xanh mốc
Bạn bè thân sao chẵng thấy một ai
Cảnh vắng người thêm hoang tàn cô độc
Ta về thăm sao chẳng thấy ai đây
Trong trường cũ cột cờ cao vẫn đứng
Cờ vẫn bay nhưng chẵng phải cờ xưa
Vẫn biết đời thay nên trường đổi chủ
Sao nghe lòng ta vướng chút ngậm ngùi
Trong trường cũ thầy cô giờ cũng vắng
Học trò xưa lưu lạc biết tìm đâu
Thương nhớ người ta bồi hồi đứng lặng
Thôi chào trường, xin hẹn một ngày sau..
Thúy Sương
Thơ của bạn tôi dạt dào cảm xúc quá Tưởng tượng bạn đứng giữa sân trường dưới tàng cây phượng đỏ , nhìn tường cũ rong rêu Bạn cũng như tôi , sẽ nghe nỗi buồn như thắt lại , vì trong tâm trí của mình , Thầy cô, truong lớp bạn bè.. Những kỷ niệm đó khó có thể phai nhạt dù thời gian dài thêm bao lâu Bạn sẽ ngậm ngùi phải không Vì khi nhìn lại nơi chốn cũ , mọi thứ hình như đã thay đổi đã , phù phiếm hơn , xa lạ hơn Như tôi , lần về PT , nhìn cảnh cũ , mình ước gì giá đừng về để còn giữ hoài trong tim mình một thành phố PT ngày xưa Nó đôn hậu và bình yên Nó chân tình và đằm thắm..
ReplyDeleteBài thơ của Sương đã chạm vao cõi lòng của những người con PT khi về thăm trường cũ
Cô đọng và sâu sắc lắm đó Sương Bạn mình thật là tài ...