Monday, May 20, 2019

Ngày 30 Tháng 4... - Nguyễn Thừa Bình

 Hằng năm, cứ sắp tới ngày 30 tháng 4 Dương lịch, tôi lại xót xa nhớ về những ngày tháng trước và sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 mà không cầm được những giọt nước mắt. Cũng suýt soát 40 năm trời rồi còn gì, lứa tuổi chúng tôi những người miền Nam Việt nam thời đó, ai lại không chứng kiến biết bao đổi thay tang điền thương hải hết sức đau lòng, đứt ruột xé gan! Ông bà ta có nói “nhân sinh bất mãn bách, thường hoài thiên tuế ưu” để dạy cho con cháu chớ nên ôm mãi mối sầu thiên thu khi tuổi đời đâu tròn một trăm năm. Nghe thì nghe vậy, biết cũng biết vậy, nhưng những ai đã chết đi sống lại cả một khoảng đời khiếp đảm thời Bắc việt đem quân tàn sát và cai trị nhân dân miền Nam Việt nam hết sức dã man, mọi rợ… làm sao mà quên đi cho được; làm sao mà không “thường hoài thiên tuế ưu” cho được!? Chiến trường, di tản, “giải phóng”, “học tập cải tạo”, “đánh tư sản mại bản”, “đi kinh tế mới”, “đổi tiền”…của cái gọi là Việt nam Dân chủ Cộng hòa và Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt nam là cả một chuỗi đoạn trường cho con người Việt nam và sự tan hoang cho cả đất nước Việt nam không bút mực nào tả cho hết. Tôi sống trong đó, tôi thấy ở đó, tôi nghĩ về những gì trong ruột cuộc đời thời buổi oan khiên chất ngất đó mà người anh em miền Bắc tương sát sắt máu người anh em miền Nam một cách cực kỳ tàn độc thấu tới trời cao làm người người đều nguyền rủa: “Độc ác thay! Trúc rừng không ghi hết tội; dơ bẩn thay! Nước bể không rửa sạch mùi. Lẽ nào trời đất tha cho; ai bảo thần nhân nhịn được” như lời hịch Bình Ngô Đại Cáo của Nguyễn Trãi chống quân Minh.

No comments:

Post a Comment