Thursday, September 29, 2016

Góc. Với chị

Chưa bao giờ tôi chờ đợi mùa Thu mòn mỏi như năm nay. Có lẽ, quá thấm thía khi trải qua một mùa Hè mưa bão và những ngày nóng kinh hồn. Chạy xe trên đường nhựa mà cảm giác như con đường hừng hực kia đang bốc khói, phủ phàng ném vào mình những hơi thở nóng bỏng, dù xe kín mít.
Cơn nóng làm người ta mệt mỏi, dễ cáu giận vô cớ và  loay hoay chẳng biết trút bỏ vào đâu.
Đôi khi thời tiết cũng ảnh hưởng ít nhiều đến cuộc sống đời thường.
Tảng sớm, trời rắc nhẹ  mưa Thu…
Bâng khuâng theo câu hát..
Anh mong chờ mùa Thu. Trời đất kia ngã mầu xanh lơ. 
 Đàn bướm kia đùa vui bên muôn hoa...Bên những bông hồng đẹp xinh..
Bao giờ mùa Thu cũng níu kéo trong tôi nỗi xao xuyến dường như bất tận. Chạnh lòng  khi nhìn đời lá  sắp lìa cành còn cố níu kéo chút khoảng trời mong manh. Đời người tựa hồ chiếc lá kia. Có hồn nhiên, có xanh tươi và cũng có lúc rời bỏ. Rời bỏ trong vô vàn nuối tiếc. Trái tim luôn khao khát được làm lại từ đầu, được một lần (có thể là lần cuối)  mở lại cánh cửa thời gian.
Sài gòn trong tôi ngày xưa, hình như bụi nắng không gom đủ tơ trời để thêu thùa ngọn gió heo may, cho những ngón tay tình nhân bối rối, se sắt tìm nhau.. Nhưng, nắng tinh khôi, trong trẻo và trở nên dịu dàng khi rưới trên mái tóc chị vừa gội hương chanh. Nó mượt mà, óng ả như vết sơn bóng nhung trên nền lụa nắng. Sao tôi lại nhớ chị vào lúc nầy ? Ngay khoảng khắc mùa Thu? Có sự liên kết nào giữa cuộc tình của chị trong vu vơ đầu ngày mang hơi hướm Thu về ?
Ở khoảng sân nhỏ yên tĩnh, anh ngồi cùng chị nơi bậc thềm trong những ngày anh về phép. Anh gửi những lời yêu thương nồng nàn trong tiếng đàn ngọt mềm, tha thiết đến lạ  lùng.Trái tim tôi thưở ấy chơi vơi, cuống quít theo từng nhánh tóc thanh tân , từng lời ca mùa Thu chan hòa nắng gió, tràn ứ mật ngọt của những người đang yêu nhau và sợ lìa nhau.
Những mối tình thời chiến tranh thường mất mát nhiều hơn được nhận.
Hình ảnh khoảng khắc ấy luôn in đậm trong ký ức của tôi, đến nỗi, chỉ bất chợt một ngọn lá nhỏ nhoi, một bước chân khe khẽ xao động gió Thu, tôi như thấy tôi ở đó, ngắm nhìn hạnh phúc của họ bằng nỗi xốn xang khó tả.
Anh mong chờ mùa Thu..Tà áo xanh nào về với giấc mơ..
Mầu áo xanh là mầu anh trót yêu..Mùa Thu quyến rũ anh rồi..
Không ray rứt nhưMùa Thu nào đưa người tình đi biền biệt..” Không cô đơn như “‘Mùa Thu không có em bờ đá công viên âm thầm..” không đau đớn nhưMùa Thu đã chết, đã chết rồi, em biết không..”
Mùa Thu của Đoàn Chuẩn- Từ Linh như một bức tranh lướt thướt mầu sắc, dường như bức tranh đó gom cả hương trời quyện mơ màng trong không gian, nhẹ nhàng như hơi thở và say đắm như cuộc tình của chị và anh. Những ngày phép ngắn ngủi níu kéo theo nhau  giọt nước mắt vội vã.
Cuộc chiến đã đưa anh xa dần những mùa Thu thành phố bình yên..
Thu nay vì đâu nhớ nhiều Thu nay vì đâu tiếc nhiều..
Đêm đêm nhìn cây trút lá lòng thấy rộn ràng ngỡ bóng ai về..
Xa anh, chắc chị sẽ nhớ lắm khoảng trời riêng mà họ đã giữ cho nhau, và trong chiếc hộp chất chứa trùng trùng  kỷ niệm,  chị đã nhiều lần ẩn náu, tìm cho mình dù chỉ một phút, một giây bình yên ở đời thường. Anh đã bỏ lại sau lưng, niềm vui ngắn ngủi nhưng nỗi đau thì vô cùng vô tận. Mối tình đó, với chị, vĩnh viễn ở tuổi thanh xuân, luôn bất diệt với thời gian. Anh có nghĩ như chị không. Có lúc nào, bất chợt, thảnh thốt khi nhớ về nhau ?
Anh có hạnh phúc không ? Chị muốn biết. Muốn biết..
Tôi yêu cuộc tình của họ như từng yêu Thu quyến rũ của Đoàn Chuẩn -Từ Linh. Bức tranh mùa Thu đó làm cuộc sống của tôi mềm mại hơn và mảng nắng mầu cánh gián của chờ đợi, của chia ly luôn làm tôi bâng khuâng.
Như sáng nay, một chiếc lá vừa rơi ngập ngừng  qua kẽ tay của tôi. Tôi ép chiếc lá với cọng khô vàng úa trong tập sách. Tôi nghĩ, khi bàn tay chị đóng lại chiếc hộp vô vàn kỷ niệm để giữ cho riêng mình, lòng chị chắc cũng ngậm ngùi như tôi, lúc  nhìn chiếc lá héo hon với đường viền hiu hắt buồn theo từng cánh xương gậm mòn run rẩy..
Ngậm ngùi , bởi  cuối cùng, chỉ còn giữ trong -tay- chiếc- lá- của- chia- lìa.
Chị. Hãy cùng tôi chia xẻ một chút mùa Thu sáng nay…Và dù cuộc đời xô đẩy chị về phía trước, chị vẫn còn nỗi nhớ để nương tựa, nỗi buồn để săm soi. Và như thế, đã đủ cho một mối tình suốt đời vô vọng tìm nhau.
"Anh mong chờ mùa Thu…Tà áo xanh nào về với giấc mơ..
Mầu áo xanh là  mầu anh trót yêu Người mơ không đến bao giờ…”
 “Người mơ không đến cùng tôi..” Có thể chị sẽ khóc như đã từng.
Nhưng, chị ơi. Dù là những giọt lệ đau khổ hay hạnh phúc, chúng ta vẫn luôn trân trọng những gì mà ta được nhận từ đời sống .
Bởi  mình không còn nhiều lần trong đời gửi về cuộc tình thầm lặng riêng tư những giọt nước mắt vụn vỡ , nuối tiếc mùa Thu.
.

Wednesday, September 28, 2016

Trịnh Hoài

   Tháng chín. Mưa về…

  Tháng chín qua thềm trời có mưa không em.
  Tôi phương nầy hắt hiu mây xám đùa 
  dấu chân tình ngày xưa , em, dáng Thu gầy vụn vỡ 
  Tàn tạ mùa, lá phơi nhánh gầy
  ngày tháng 
  đong đưa.
  
  Vịn cành mùa Thu nhớ nhau lần tiễn biệt
  Bâng khuâng đọt buồn, mưa bụi trắng ngập trời
  thương mảnh trăng khuya, bước Thu khan vọng. Gửi với  theo,
  em, chút tình tôi 
  cọng xương lá
  chơi vơi..

  Tôi đếm dần tôi những ngày Thu ngậm ngày nghe sương sớm
  Chờ hoàng hôn đẩy đùn đêm trăn trở bình minh
  đôi lần bới tìm trong vách ngăn ký ức..Quẩn quanh, là tôi,
  riêng chỉ
  một mình

  Tháng chín. Mưa về .. con phố bỗng đìu hiu
  Nằm nghe ngóng, vườn khuya, tiếng lá khẽ khàng rơi, như, ngỡ…
  Ôi, đầu ghềnh cuối sông sao mà xa vời vợi. Thầm lặng vạt mưa
  phiến gió,
  hạt ngu ngơ..

 Rồi em sẽ quên những ngày mưa tháng chin
 Như quên một lần ta đã có nhau.
 Như mảng rêu xanh một đời câm nín..
Treo đủ nỗi buồn trên ngọn hư hao..

Ở một nơi chốn rất buồn / Nhật Tân PBC72




Guitar: If you go away ( Francis Goya )
Thơ : Nt.


Anh có lần đến thăm em khu rừng mùa thu ngập nước
Căn nhà nhỏ cửa sổ luôn đón ánh nắng mặt trời chở đầy gió sớm
Bờ cỏ viền hoa cúc dại bâng khuâng mùa theo mùa sũng ướt
Một nơi chốn rất buồn
Buồn như tình đôi ta

Anh có lần đứng cùng em dưới gốc cây sần sùi vỏ bạc
Thở trong không gian mùa thu mong manh sợi tơ vàng nắng luạ
Lá thơm nõn xanh lá cựa mình thiêm thiếp
Ta đi qua những con đường áo thu vàng sắc úa
Có tiếng hót loài chim lẻ bạn
Một nơi chốn rất buồn 
Buồn như tình đôi ta

Ta có lần bơi ngược giòng sông
Giữa hai bờ xôn xao gió rướn mình vội vã
Nắng giỡn trên đầu sóng
Nắng gài trong mắt em nghìn giọt lệ long lanh
Như tờ lịch mòn hơi theo ngày tháng loanh quanh
Nơi chốn ta tìm nhau  
Lần nữa

Khu rừng mùa thu
Căn nhà nhỏ dưới vòm cây thưa lá
Còn không anh. Viền cỏ. Giòng sông
Còn  không anh. Một thờì ta yêu dấu

Một nơi chốn rất buồn
Buồn như tinh đôi ta
Rồi ngày tháng qua. Qua đi.
Anh. Chúng ta có sẽ tìm nhau lần nữa
trong những mùa Thu cuối đời, không Anh ?


Góc. Với Thu.
Tôi vẫn thường ngang qua, con đường với hàng cây Cypress suốt mùa rũ rượi. Tôi thương vẻ ảm đạm từ những chùm rêu rũ bám. Nó thê lương và  vô cùng buồn bã, dáng vẻ dường như  chờ đợi một điều không bao giờ đến, hoặc cam chịu trong nỗi cô đơn. 
Nhưng trong nỗi cam chịu đó, nó mạnh mẽ vươn cành, nở nhánh trên mênh mông đầm nước.
Cypress  rất đẹp, và khó có thể lột tả cho hết vẻ đẹp của nó, vì đơn giản, nó là loài cây mang đến cho mỗi người nhiều cảm xúc cùng tâm trạng khác nhau  khi ta nhìn ngắm nó.

Ôi, dài dòng quá. tôi trở lại chỗ bắt đầu. 

Con rạch nhỏ chạy song song với b đường mòn ẩm ướt, hun hút theo hàng cây Cypress. Nhiều tàng cây lớn gần như choàng qua phía bên kia làm con đường gần như nuốt hết tia nắng cuối ngày. Xa xa thấp thoáng khoảng rừng non. Từng bụi lá lúp xúp, đôi chỗ bung xòe như tán dù rộng.Tôi tưởng cuối đường sẽ là ngõ cụt , nhưng càng vào sâu, không gian mở ra hớn hở như vừa được tắm gội  mưa Thu. Nắng tràn trề roi rói ,no ứ mầu mật ong.
Và, trong dải lụa nắng bất ngờ đó, tôi nhìn thấy ..Vượt qua chiếc cầu gỗ không tay vịn chênh vênh trên con mương, một căn nhà gỗ ghép ván đơn sơ, mầu sơn trắng đã cũ..Căn nhà thật lẻ loi, nhỏ bé như đang mong ngóng một bước chân, một tiếng cửa mở. Nắng tràn ngập tươi tắn đùa giỡn trên mái nhà, và tinh nghịch rót từng sơị óng ánh mịn màng trên bậc thểm rêu xám.
Bậc thềm biêng biếc cúc vàng...
Ôi, mùa Thu đâu xa..Nó ở kia. Ở kia.
Nơi vuông cửa với những cánh áo hoa trắng hồng mềm mại  đong đưa theo gió
Và đoạn văn ngắnThu .."Khi mùa thu cởi lần từng cúc áo " từ hình ảnh tình cờ ấy.
"Ở một nơi chốn rất buồn" cũng đến từ căn nhà gỗ luôn đón ánh mặt trời trong khu rừng Cypress sũng nước, với những tàng lá nõn xanh, những cánh rêu chờ đợi tìm nhau  rướn mình vội vã..
Đôi khi chỉ bất chợt một hình ảnh nào đó, nó đến và ở lại..lắng đọng. Rất khó để rời bỏ trong ký ức. Như khu rừng Thu trong khoảng khắc tôi bắt gặp. Dễ thương. Mong manh đến nỗi tôi sợ nó tan biến nếu mình không thu hết mầu sắc, không gian đó trong tầm mắt... Thật khó giải thích cảm giác của tôi lúc ấy.

Mà thật ra, đâu cần phải giải thích.. Vẻ đẹp của mùa Thu đâu như sẵn mang tặng cho ta từ đất trời..từ nắng, từ gió, từ man mác nhớ..phải không ?
 

Nguyễn Thị Chi

Anh có lần đến thăm em khu rừng mùa thu ngập nước
Căn nhà nhỏ cửa sổ luôn đón ánh nắng mặt trời chở đầy gió sớm
Bờ cỏ viền hoa cúc dại bâng khuâng mùa theo mùa sũng ướt
Một nơi chốn rất buồn
Buồn như tình đôi ta


Anh có lần đứng cùng em dưới gốc cây sần sùi vỏ bạc
Thở trong không gian mùa thu mong manh sợi tơ vàng nắng luạ
Lá thơm nõn xanh lá cựa mình thiêm thiếp
Ta đi qua những con đường áo thu vàng sắc úa
Có tiếng hót loài chim lẻ bạn
Một nơi chốn rất buồn 
Buồn như tình đôi ta

Ta có lần bơi ngược giòng sông
Giữa hai bờ xôn xao gió rướn mình vội vã
Nắng giỡn trên đầu sóng
Nắng gài trong mắt em nghìn giọt lệ long lanh
Như tờ lịch mòn hơi theo ngày tháng loanh quanh
Nơi chốn ta tìm nhau  
Lần nữa

Khu rừng mùa thu
Căn nhà nhỏ dưới vòm cây thưa lá
Còn không anh. Viền cỏ. Giòng sông
Còn  không anh. Một thờì ta yêu dấu

Một nơi chốn rất buồn
Buồn như tinh đôi ta
Rồi ngày tháng qua. Qua đi.
Anh. Chúng ta có sẽ tìm nhau lần nữa
trong những mùa Thu cuối đời, không Anh ?

NT PBC72

Phạm Kim Loan


THƠ ẨN DANH
TA CHÀO EM, THÁNG CHÍN!

Tháng chín về qua ngõ
Mang theo chút tình thù
Thoảng ngân nga trong gió
Xa xa tiếng chim gù

Tháng chín trời xanh thẳm
Như màu áo giai nhân
Chúm chím bờ môi hồng
Khiến ta đứng tần ngần

Em mỉm cười xinh xắn
Giữa lòng thu trang trong
Mặt cười, vai tóc ngắn
Để ta khẽ xao lòng

Em về đây tháng chín
Ta nghe lòng bâng khuâng
Heo may tay áo kín
E ấp mối tình gần

Ta chào em! Tháng chín...

 











Tuesday, September 27, 2016

Nguyển Đình Hòa

TÓC MAI SỢI NGẮN SỢI DÀI
PHẠM DUY SÁNG TÁC

Thuở ấy em vừa thôi kẹp tóc
Thuở ấy anh vừa thôi học xong
Yêu anh, yêu anh em làm thơ
Yêu em, yêu em anh soạn nhạc
Thuở ấy thơ còn non mùi sữa
Thuở ấy tiếng đàn nghe vụng quá
Cho nên không khoe nhau bài thơ
Cho nên không khoe nhau bài nhạc
Ở nhà mẹ dạy câu ca
Mang ra cho nhau nghe nhé
Ở nhà mẹ dạy câu ru
Mang ra cho nhau ghi nhớ
A à! Lan Huệ sầu ai Lan Huệ héo
Lan Huệ sầu đời trong héo ngoài tươi

Từ đó ta thành đôi tình nhân
Từ đó ta cùng vui tình xuân
Yêu nhau, yêu nhau theo thời gian
Xa nhau, xa nhau theo mộng tàn
Từ đó em làm dâu người ta
Từ đó anh thành anh nghệ sĩ
Em thôi, em thôi không làm thơ
Em yên, em yên vui chuyện nhà
Còn đời người bạn năm nao
Trôi theo, trôi theo cơm áo
Cười đùa đàn địch xôn xao
Nhưng không quên câu hoa héo
A à! Lan Huệ sầu ai Lan Huệ héo
Lan Huệ sầu đời trong héo ngoài tươi

Đời sống trôi hoài không nghỉ ngơi
Đời sống kéo dài cõi trần ai
Con tim, con tim gieo ngàn nơi
Anh yêu, anh yêu cũng nhiều rồi
Lòng vẫn thương người em tuổi thơ
Lòng vẫn nhớ tình duyên ngày xưa
Bao nhiêu, bao nhiêu thiên trường ca
Không qua, không qua câu Mẹ hò
Ngày nào Mẹ dạy câu ca
Đôi ta ru nhau trong gió
Ngày này đọc lại câu thơ
Mưa rơi, mưa rơi trên má
A à! Tóc mai sợi vắn sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng, thương hoài ngàn năm






Nguyễn Thị Xuân Hồng 12A1






Mượn


Mượn mùa Thu,
mượn mùa Đông
Thả đêm
xanh biếc
Thả rong
ngày dài

Mượn bàn tay, mượn bờ vai Theo nhau Cho tóc em, dài buông lơi

Mượn thêm, tiếng nói, tiếng cười Trần gian mở hội. Đêm mời hân hoan


Tiếc chi em, một lời đưa tiễn.



Em tiếc làm chi một lời tiễn biệt
Khi ta trời Tây cùng ta trời Đông.
Trăm con suối về đổ giòng xuôi ngọn
Níu kéo mỏi mòn cũng nhập nhánh sông

Em tiếc làm chi một lời yêu thương
Cho ấm chút hồn ẩm mục trơ xương
Có rất nhiều điều không cần bày tỏ.
Nhấp vài bước đi đã thấy cuối đường.

Em tiếc làm chi một đời cây khô
Nhựa rã gốc sần lắm những lần mưa
Quạnh hiu góc đời mòn thân đá cũ
Tay với không cùng ghì cuộc tình xưa

Em tiếc làm chi một lời đưa tiễn
Đời như giòng sông như nước xuôi dòng
Nước xuôi theo dòng đôi lần muốn ngược
Em xuôi dòng tan biến ngọn mưa trong

Nhật Nguyễn PBC72

THƠ CỦA THUY ANH LAM
CHIỀU THU ẤY…
Vườn thu nắng đẹp dáng nghiêng vai
Nhẹ bước bâng khuâng dịu gót hài
Êm ái mây trời xanh như ngọc
Ru khẽ cho hồn thơ đắm say

Tình thu lưu luyến đợi ai đây?
Xao xuyến hàng cây chiều gió bay
Ta yêu một thoáng sầu như ảo
Mộng để quên mà sao mắt cay?

Cuối phố trầm tư chiều tĩnh lặng
Đường trần hiu hắt đợi mong ai?
Mờ sương phố thắp đèn đêm xuống
Nghe nỗi buồn rơi chợt nhớ người





Thursday, September 15, 2016

NGƯỜI ANH EM LÊ VĂN THẮNG


Sở dỉ tôi gọi Thắng là người anh em vì Thắng là huynh trưởng trường trung học Phan Bội Châu - Phan Thiết của tôi ,nhưng lại là em bạn Dì ruột của bà xã...
Thắng học niên khóa 65-72 nhưng đến năm lên đệ Tam Thắng chuyễn sang trường Bồ Đề học lớp đệ nhị nhảy 1 lớp , nên sau khi đổ tú tài 1 Thắng quay lại trường Phan Bội Châu học lớp đệ nhất vì thế Thắng học chung với niên khóa 64-71...cho nên Thắng sinh hoạt niên khóa nào cũng được...
Mấy hôm trước nghe bà Dì Mẹ Thắng và Cúc vợ Thắng báo tin nói Thắng đau nặng, vợ tôi lo lắng điện thoại về Perth suốt ngày, nơi đại gia đinh của Thắng cư ngụ thuộc tiểu bang West Australia, cách thành phố Melbourne tiểu bang Victoria khoảng bốn giờ bay...Cuối cùng vợ tôi quyết định mua vé  bay sang Perth 5 ngày thăm Thắng và đại gia đình Thắng
Chiếc phi cơ đáp xuống phi trường Perth lúc 1h20 sáng, Hạnh em gái Thắng cùng chồng là Tân ra đón về nhà Ba Mẹ Thắng, Ba Mẹ Thắng 85 tuồi nhưng rất khỏe cũng mừng cho Dì Dượng. Trời chuyễn sang Xuân khi trời Perth se lạnh nhìn thấy hai đứa em co ro tôi nói
_Hai em qua Melbourne còn lạnh hơn nửa
Em Hạnh phi cười
_Em và anh Tân qua trúng mùa đông Mel rồi lạnh rút ruột luôn
Trên đường về nhà Dì Dượng tôi hỏi thăm về bệnh của Thắng hôm nay như thế nào..? nhưng hai em chỉ cho biết là anh Hai mấy hôm nay trị ngoại khoa, sức khỏe có khá một chút...tôi mông lung nhìn bên ngoài xe, con đường vắng lặng thỉnh thoảng mới có 1 chiếc xe vược qua mặt, lâu lâu một vài ánh đèn từ những chiếc xe chạy ngược chiều hắt lại, không gian như cô động ...một nồi buồn thằm kín trong lòng mỗi người đang nghỉ vềThắng...
Từ phi trường đến nhà Dì Dượng khoang 20 phút, Dì Dượng ra mờ cửa đón chúng tôi không quên nấu một nồi cháo gà cho vợ chồng tôi ăn khuya sợ đi đường xa về đói, Dì Dượng cháu lâu ngày gặp nhau hàn huyên tâm sự đủ chuyện trên đời đến hơn 3h sáng mới đi ngủ, Sáng thức dậy gần 9h sáng , Dì Dượng dậy từ sớm ,Dượng thắp hương tụng kinh còn Dì nấu đồ ăn sáng cho cả nhà, hai ông bà ( Bát Thập Cổ lai Hy ) mà vẫn còn lo cho con cháu mọi thứ, Tôi và bà xã cãm động vô cùng, khoảng 10h thì Sâm đến em gái kế Thắng, cũng cựu học sinh Phan Bội Châu niên khóa 67-74 đến. Sâm xin nghĩ phép mấy ngày ở nhà để tiếp đón mọi người trong gia đình từ khắp nơi kéo vể Perth...Hương em kế Sâm cựu học sinh Phan Bội Châu niên khóa 70-77 cũng từ Mel về, Hồng em gái và Dũng em trai từ Việt Nam sang, cháu Nhí con người em trai thứ 6 tên Trí đả mất ,từ Sydney về. Xem như quân số dầy đủ.có thêm vợ chồng chúng tôi về nữa làm Dì Dượng vơi đi nổi buồn lo lắng của tình Phụ Mẫu bao la...dành cho người con trai trưởng mà hai ông bà yêu thương từ ngày mở mắt chào đời thắm thoát mà nay đã 64 năm trôi qua
Tôi hỏi
_Sao Dì Dượng không ngũ thêm , đêm qua thức khuya qúa sao mà dậy sớm vậy Dì Dượng,,,?
Dượng hài hước nói
_Giờ tý canh ba là bả bắt thức dậy rồi...
Làm mọi người cười ầm lên, Dượng hiền lành vui tính và có máu hài hước nên cuộc đời vui vẽ hanh phúc của Dì Dượng  tăng thêm sức khỏe và sống trường thọ
Ăn sáng xong Sâm chở chúng tôi đến nhà Thắng, nhà Thắng là mảnh đất rất lớn dùng để trồng dưa leo xuất đi khắp nơi trong nước, hiện nay chính phủ cho phân lô thổ cư đề bán cho người ta cất nhà ở  vì đất qua rộng...Tôi gỏ cửa Cúc vợ Thắng mở cửa ôm chầm ấy vợ tôi vui mừng nhưng không thể che dấu được sự lo lắng trên khuôn mặt...
_Anh chi về khuya ngủ lại sức chưa...?
Tôi trả lời
_ Đêm qua nói chuyện với Dì Dượng đến 3h sang mới đi ngủ, nhưng 9h sang mới dậy đủ sức rồi.
Tôi nhìn sang Thắng đang ngổi ở bàn ăn, tôi bước tới ôm Thắng ,Thắng gầy hẳn so với hôm đi dự hội ngộ bên Cali năm ngoái nhiều, sức khỏe có vẻ yếu nhưng tinh thần rất dũng mãnh,minh mẩn chịu đựng và rất lạc quan, dù biết rằng vược qua căn bệnh của mình rất gian nan...nhưng với tinh thần lạc quan chiến đấu với căn bệnh Tôi nhìn thấy ở thắng một sự điềm tỉnh lạ lùng, vẩn vui vẻ cười nói với bàn bè khắp nơi phone về, hằng ngày nhiều hội đoàn bạn bè đến thăm rất đông, hết người này đến người kia đến thăm, cũng như chỉ dẩn những loại thuốc cho căn bệnh của Thắng
Nói chung Thắng là người hiền lành dể mến biết giúp đở mọi người, có uy tín với cộng đồng, Thắng là người trí thức khoa bảng nên cách cư xử nhẹ nhàng dễ mến.
Nói chung trước căn bệnh mà Thắng đeo mang hiện nay, cũng không khuất phục được người sỉ quan năm xưa nơi vùng bốn chiên thuật,
Tôi ngồi nghe Thắng kể diễn biến của căn bênh mà Thương cho Thắng, phục cho ý chi kiên cường lạc quan yêu đời của Thắng , cũng không quên người vợ hiền chăm sóc chồng từng bữa ăn chén thuốc, lúc nào cũng kề bên lo từng ly từng tí, ai chỉ gì cũng đi mua về làm cho chồng uống. Cũng tự tin như chồng một ngày bệnh sẻ lành hẳn, Vợ Thắng cứ nói phước chủ may thầy chứ chẳng biết sao...Cúc cũng gầy theo chồng, theo giỏi tình trạng sức khoẻ của chồng từng đêm không ngũ , mọi người cảm mến đức hy sinh của Cúc dành cho Thắng, một người vợ đãm đang cùng chồng lèo lái hơn bốn mươi năm... nuôi dạy các con nên người và đã thành công trên đất Úc này....

   Tôi thương người lính năm xưa
Nhà tan nước mất tù vừa mới ra
   Tìm đường vượt biển lánh xa
Một bày quỷ đỏ cướp nhà giết dân
   Sang ngay Tây Úc nương thân
Buồn cho đất nước ngàn lần đau thương
   Dân nghèo đói khỗ nhiễu nhương
Người lính năm ấy vấn vương nỗi sầu
   Dân tình đất nước về đâu...?
Quỳ dâng Hải Đảo cúi đầu Tàu gian
   Thù nhà nợ nước ngổn ngang
Nay thêm căn bệnh về gan trong người
   Lạc quan dũng cãm vui tươi
Anh luôn giữ vững nụ cười thân thương
   May Thầy Phước chủ đúng đường
Cầu mong căn bệnh tiêu dương không còn
   An vui bên vợ cùng con
Gia đình hạnh phúc vuông tròn trăm năm...

Tôi được đai diện đứng ra làm trưởng ban tổ chức ngày họp mặt đai gia đinh tại nhà Thắng vào tối thứ bảy. Mọi gười đến đầy đủ cùng con cháu. Các em các cháu mỗi người mang một món đến trải đầy bàn ăn góp chung vui cho ngày xum họp gia đinh.Thắng rất vui bên người thân với thần sắc tươi tỉnh hạnh phúc, tôi cầu Trời  khấn Phất mong cho Thắng thoát khỏi căn bệnh hiễm nghèo, để vui mãi bên gia đinh như ngày hôm nay ...
Sau buổi tiệc tôi bước ra ngoài hiên nhà nhìn lên bầu trời chấp tay khấn vái cầu nguyện cho Thắng được binh yên tai qua nạn khỏi,căn bệnh tiêu trừ sống trường thọ bên vợ hiền con ngoan...Nam Mô A Di Đà PHẬT

Tỳ KeoThích Nhất Em
Hữu Anh Kangaroo 9/2016