Sunday, November 29, 2015

Một Chút Tâm Tình Nhân Mùa Tạ Ơn / Thúy Sương PBC72




Tháng mười một bước vào những ngày lễ cuối năm bên nầy thời gian dường như trôi nhanh hơn. Lể Tạ Ơn rồi lại đến mùa Giáng Sinh. Lại sắp hết một năm nữa!  Nhất là tuổi càng lớn tôi càng thấy quỹ thời gian của mình cạn dần.    
Một tuần trước lễ Tạ Ơn, tôi phải đi làm ở Denver, Colorado. Dường như số của mình là vậy. Ngựa Chạy Đường Dài. Đi làm ở VN hay ở bên đây cũng vậy lâu lâu cũng phải xa nhà. Chuyến bay từ Orange County den Denver phải bị delayed 2 giờ vì băo tuyết. Ngồi trên phi cơ dường như ai cũng có một chút lo lắng và bồn chồn. Có lẽ ai đó cũng mong mình được đến nơi bình yên sau nhiều biến cố xảy ra gần đây ở mọi nơi trên thế giới. Khi phi cơ sắp đáp xuống phi đạo, buổi tối nhìn qua khung cửa tuyết phủ trắng xóa cả bầu trời. Tiếng của cô Tiếp Viên Hàng Không chúc mọi người trở về nhà, đi công tác hay đi du lịch đều một chuyến đi tốt đẹp và bình yên và cuối cùng là Happy Thanksgiving. Xuống phi trường ở Colorado nhìn tuyết trắng cả một vùng thì cũng đẹp thật nhưng đứng ngoài trời chờ xe đến đón mình về khách sạn thì lạnh ơi là lạnh.
Buổi sáng ở Denver, chuẩn bị đi làm thì nhận tin nhắn buổi họp cũng bị trễ 2 giờ, và sẽ bắt đầu 10 giờ sáng thay vì 8 giờ như thường lệ. Tuyết ngập đầy đường cần có người dọn dẹp các xa lộ cho an toàn để không xảy ra nhiều tai nạn lúc lái xe khi trời đang bão tuyết. Đến nơi đi làm dọc các con đường trong căn cứ, từ những người lính gác đứng chào đón và xét giấy tờ mọi người, những người xúc tuyết trên những con đường xe chạy và những parking ai cũng vui vẻ làm nhiệm vụ của mình. Cũng không quên nói câu Drive Safety & Happy Thansgiving. 

Trở về California bình yên. Tạ ơn trời phật!!

Buổi tối trước ngày lễ Tạ Ơn 10 giờ tối đang lái xe về nhà bạn gọi hỏi ngủ chưa?  Chưa đang lái xe. Đi đâu giờ này? Một em Hướng Đạo trong đoàn sắp vào Board của Orange County Council để lấy được đẳng cấp Đại Bàng (Eagle Scout) nên các trưởng HD trong đoàn phải giúp em ôn bài trước cho chắc ăn. Bạn nói Siêng quá ha!! Vậy đó mà tôi không có giờ cho riêng mình nhưng lúc nào cũng nghĩ làm được gì thì làm để đến lúc về hưu nghĩ lại ít ra mình cũng còn giúp một chút xíu gì cho người. Ngay cả trong sở làm những việc làm thiện nguyện tôi cũng đều có tham gia. Nhất là gởi quà cho những người lính với nhiều cấp bậc khác nhau đi tham chiến ở nhiều nơi như là một lời cảm ơn hay theo các người trong sở đến thăm những quân nhân tại bệnh viện ở Long Beach.

Nhớ lại những ngày đầu đến Mỹ đi học, tôi sống ở Ohio rất lạnh. Đến được Ohio định cư cũng nhờ một người Mỹ từng tham chiến ở VN có vợ là người Việt bảo trợ. Mỗi năm lễ Tạ Ơn & Giáng Sinh ông đều chuẩn bị buổi tiệc rất thịnh soạn cho con cháu về đoàn tụ ăn uống vui vẻ. Tôi cũng được về chung vui. Thức ăn thì lúc nào cũng có Turkey cho lễ Tạ Ơn & Ham thì cho ngày Giáng Sinh. Ngoài ra còn có những rau quả, những nước sauces đặc biệt và bánh pies. Mấy món này rất đặc biệt cho mọi vùng ở nước Mỹ này. Có nhiều món thì ngon nhưng nhiều món mình ăn không quen lúc đó thấy lạ lắm. Nay thì 2 vợ chồng người bảo trợ đã qua đời.

Khi học xong tôi cũng đã làm ở Ohio một thời gian trước khi đổi về làm ở California cho đến nay. Nhớ ngày đổi về nhận công tác ở Los Angeles, ngoài những luncheon trong office tổ chức để từ giả tôi còn có 2 vợ chồng của một người kỹ sư chung sở thương tôi như con gái hỏi tôi muốn gì, tự nhiên buột miệng nói I wish to have a formal Thanksgiving Dinner. 2 vợ chồng vui vẻ nói OK you got it. Buổi tối hôm sau đến nhà 2 ông bà cùng với một cô bạn tôi được gia đình khoản đãi một buổi formal dinner thật sang trọng với những đĩa, muỗng, nĩa bằng bạc và những thức ăn đặc biệt của mùa lẻ cuối năm. Tôi thật cảm động muốn khóc vì những tấm chân tình của những người mình đã từng quen biết ở đây. Nói bao lời cảm ơn cũng chưa thấy đủ.

Lễ tạ ơn bên này ngoài những buổi họp mặt cùng ăn uống với gia đình cũng là bắt đầu mùa mua sắm. Buổi tối thứ năm gia đình tôi cũng không ngoại lệ, ông chồng và con trai tôi mỗi người một laptop vào online để order những món hàng đặc biệt rẻ cho ngày hôm sau là Black Friday. Lúc này tôi mới có thời gian để đọc mail của các bạn.  
Nhân mùa lễ cuối năm cho tôi gởi đến các bạn những lời cảm ơn
Xin Cảm ơn các bạn 72 đã làm cho diễn đàn sống động với những tin tức bài vở thật phong phú.
Xin cảm ơn Ánh Tuyết & Xuân Liên đã kết nối các bạn 72 qua yahoo group. Qua đó các bạn bắt được nhịp cầu liên lạc với nhau.   
Cảm ơn Phạm Hòa đã bỏ nhiều công sức hình thành các blogs cho PBC. Nhất là có lòng nghĩ đến những người số phận hẩm hiu cũng như tạo điều kiện giúp đỡ các gia đình chiến sỹ cũng như những thương phế binh VNCH.  
Cảm ơn Hồng Thúy lúc nào cũng không từ chối giúp đỡ bạn bè trong lúc khốn khó cũng như những người TPB VNCH bất hạnh. Cho dù cách làm việc giữa mình có khác nhau nhưng TS cũng muốn gởi đến Thúy một lời cảm ơn chân thành.
Cảm ơn Lộc người bạn thật thằng thắn trọng lời nói nên có lúc cũng mất lòng nhiều người nhưng tâm thật tốt luôn giúp những người kém may mắn hơn mình.
Xin cảm ơn Nhật Tân, Ánh Tuyết,  Đào Hoa, HT, và Lộc đã hỗ trợ TS trong việc đóng góp cho các gia đình TPB VNCH. Qua đó TS cảm thấy mình không phải là một con dả tràng đang xây cát. Ít ra mình cũng làm được một điều gì đó cho dù đóng góp rất là nhỏ nhoi.
Cảm ơn Nhung và Tín đã có những góp ý với TS trong việc đóng góp Cảm ơn Anh, qua đó TS hiểu được tâm tình các bạn.  

Chúc các bạn một mùa lể cuối năm thật bình yên bên gia đình và người thân.

Thúy Sương

Saturday, November 28, 2015

PBC72 Hình xưa

Những bài thơ hay về thầy cô

PictureKhi thầy về nghỉ hưu
(Lá Me)

Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
“Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…”
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn *
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!


Không đề
(Nguyễn Thị Chí Mỹ)
Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.

Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,
Thầy ơi !
Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .

Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trôi về phía chẳng là nhà…

Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra.
GỬI VỀ CÔ GIÁO DẠY VĂN
( Nguyễn Thụy Diễm Chi)

Có thể bây giờ cô đã quên em
Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết
Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ: sẽ về thăm.

Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ ?

Ước gì… Hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên

Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời cô dạy: “Văn học là nhân học”
Và chẳng ai học xong bài học làm người!
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười
Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp

Rồi giờ đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi
Những lúc buồn em nhớ quá - Cô ơi!
Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ…
THẦY
(Ngân Hoàng)

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi

Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi …
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu …
LỜI CỦA THẦY
Rồi các em một ngày sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng trời
Có bao giờ nhớ lại các em ơi
Mái trường xưa một thời em đã sống

Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Thủa học về cái nắng xôn xao
Lòng thơm nguyên như mùi mực mới

Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới
Thầy trò mình cũng có lúc chia xa
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ

Một lời khuyên biết thế nào cho đủ
Các em mang theo mỗi bước hành trình
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên:
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá…

Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã
Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền
Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ


THỜI ĐÃ XA
Trở lại sân trường
Nắng ngẩn ngơ nhìn ta xa lạ
Chùm phượng đỏ hôm nao
Giờ chỉ xanh màu lá
Vết chân xưa mưa nắng cũng nhoà!

Chỗ ngồi kia đâu phải của riêng ta
Còn đâu nữa những giờ học
Thả hồn theo gió
Lời mắng nhẹ nhàng của thầy
Giờ đây nghe xa quá!
Kỉ niệm tràn về thật ngân nga!

Thật ư
Thời học trò đã xa
Tuổi thơ cũng vụt qua
Ta lặng lẽ bước đi trong niềm nhớ
Thầy cô bạn bè ơi!
Biết vao giờ gặp lại
Thời gian thì trôi mãi
Trôi xa!!


CÔ ƠI
(Thảo Thảo)


Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô

Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã...
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào

Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền

Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về

Lúc xưa cô vỗ về...
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô?!


LỜI RU CỦA THẦY
(Đoàn Vị Thượng)


Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha

Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!

Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.

Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình


NHỚ TRƯỜNG XƯA

Ngó trời xanh thấy chim về chốn cũ
Ta ước mình được trở lại trường xưa
Qua bao năm bên xứ người xa lạ
Trong cô đơn ao ước một ngày về.

Khi vẫn biết người xưa không còn nữa
Và bạn bè mỗi đứa một phương trời
Thầy cô cũ dần rời xa bục giảng
Tôi trở về với kỷ niệm thân thương.

Ôi! Ghế đá ngày nào tôi vẫn đợi
Chắc rêu phong theo dòng chảy cuộc đời
Phượng ủ rũ theo mùa hạ vương vấn
Ve đầu hè khẽ gọi mùa chia tay.

Đôi mắt nai tuổi trăng tròn thuở ấy
Tôi muốn nhìn như những lúc còn thơ
Tiềng guốc đưa dọc hành lang cuối dãy
Mang yêu thương trong buổi mới vào trường.

Tuy tất cả đã lùi vào quá khứ
Với thời gian còn lại được những gì
Nhưng tấm lòng của người con xa xứ
Luôn hướng về trường cũ ở quê hương.

Tôi lặng lẽ gởi vào những câu thơ
Niềm yêu thương êm ái chẳng bến bờ
Nét mực khô lệ chảy dài trên má
Biết bao giờ được trở lại trường xưa.
                                     (Sưu tầm)


Con Với Thầy
(Phạm Minh Dũng) 


Con với thầy
Người dưng nước lã
Con với thầy
Khác nhau thế hệ

Đã nhiều lần tôi tự hỏi mình
Mười mấy ngàn ngày không gặp lại
Những thầy giáo dạy tôi ngày thơ dại
Vẫn bên tôi dằng dặc hành trình

Vẫn theo tôi những lời động viên
Mỗi khi tôi lầm lỡ
Vẫn theo tôi những lời nhắc nhở
Mỗi khi tôi tìm được vinh quang...

Qua buồn vui, qua những thăng trầm
Câu trả lời sáng lên lấp lánh
Với tôi thầy ký thác
Thầy gửi tôi khát vọng người cha

Đường vẫn dài và xa
Thầy giáo cũ đón tôi từng bước!
Từng bước một tôi bước
Với kỷ niệm thầy tôi...


Thầy Và Chuyến Đò Xưa
(Nguyễn Quốc Đạt)

Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều

Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười

Giọt sương rơi mặn bên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...


Ơn Thầy
(Tê Hát) 


Viên phấn nào trên tay
Thầy dạy em học chữ
Bụi phấn nào bay bay
Vương tóc thầy trắng xóa

Bao mùa thu đi qua
Thầy xưa nay đã già
Khai trí em thêm sáng
Cho cây đời nở hoa

Từng lời giảng yêu thương
Bao lớp trẻ xa trường
Gói hành trang thêm nặng
Nghĩa tình thầy vấn vương

Mai lớn khôn nên người
Khi nào em quên được?
Công ơn người đi trước
Dìu dắt chúng em theo.


Con Nhớ Thầy Nhiều!

Con về trường xưa nhớ dáng thầy
Nhớ bài học thầy giảng hôm xưa
Nhớ tóc thầy lẫn với mầu mây
Nhìn bục giảng ngỡ thầy còn đó
Kỷ niệm nào man mác đâu đây
Khi còn trẻ dại con nào biết
Thầy đã dìu dắt con lên người
Cảm ơn thầy - người con yêu quý
Cảm ơn thầy - thầy giáo con yêu
Thầy đem dến tình thương bao la
Không ngại ngần trao cho con tất cả
Lòng thầy mênh mông như biển cả
Ôm chặt con thuyền giữa biển khơi
Con lớn lên từ biển lòng thầy
Con yêu thầy hơn yêu tất cả
Con nhớ thầy, thầy có biết không?
                                            (Sưu tầm)




Trường Cũ
Đã lâu rồi không về thăm trường cũ
Nhớ hàng cây nhớ ghế đá thân thương
Nhớ thầy cô nhớ những buổi tan trường
Nhớ lớp học ôi vô vàn thương nhớ
Thời gian ơi xin hãy quay trở lại
Mang em về kỷ niệm dấu yêu
Ngồi nơi đây mà nhớ lại bao điều
Thầy cô đã mở đường em tiếp bước
Ngày hôm nay những gì em có được
Nhờ thầy cô vun đắp kiến thức em
Thầy trồng cây cho bóng mát sau này
Cô ươm trái cho vườn xanh tươi mãi
Ngày xưa ơi nhớ những ngày thơ dại
Vẫn có thầy và bạn mãi bên ta.

                                             (Sưu tầm)

Thầy Cô
Thầy chính là những vì sao thắp sáng
Là đèn đường soi rạng lối em đi
Còn Cô là người mẹ hiền phú quí
Mà trời dành để dậy dỗ chúng em

Mỗi năm chỉ có một lần
Hai mươi, mười một, ngày dành Thầy - Cô
Học trò bao nét điểm tô
Khăn tơ, áo lụa, kéo vô chúc mừng

Trời thu nắng đẹp tưng bừng
Đứa thì hoa huệ, đứa thì cúc xinh
Tung tăng biểu lộ ân tình
Bao ngày mệt nhọc Thầy - Cô dỗ dành

Bây giờ vài phút mỏng manh
Chúng em họp lại, kính Cô, kính Thầy
Ngày vui nhà giáo sum vầy
Mong thầy - cô khỏe, trồng người tiếp sau
                                                       (Sưu tầm) 



Tóc Thầy
(Đặng Thu Liên)


Con về thăm lại thầy xưa
Nói sao cho hết cho vừa thầy ơi!
Lòng con quá đỗi bồi hồi
Tóc thầy nay đã bạc rồi còn đâu?

Thời gian chẳng có bao lâu
Mà sao mọi vật ngả màu rêu phong?
Sân trường áo trắng trắng trong
Bây giờ buồn tẻ vắng không bóng người...
Thầy nhìn con, nở nụ cười
Nụ cười héo quá, khác mười năm qua:
"Trường xưa, giờ của người ta
Người ta lấy lại đó mà, con ơi!"
Nỗi buồn trong mắt chưa vơi
Cộng thêm nỗi khổ chốn đời dọc ngang
Nên tóc thầy nối thời gian
Và rồi bạc trắng với ngàn thương đau.

... Hỡi ơi những chuyện u sầu
Xin đừng nhuộm tiếp mái đầu thầy tôi!


Xin lỗi các em
(Trần Ngọc Hưởng )


Tôi đâu phải người làm nông 
Cày xong đánh giấc say nồng một hơi 
Chuông reo tan buổi dạy rồi 
Còn nghe ray rứt nỗi đời chưa yên. 
Trách mình đứng trước các em 
Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy! 
Rụng dần theo bụi phấn bay 
Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh 
Dẫu là lời giảng của mình 
Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang 
Dẫu là tiết học vừa tan 
Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi! 
Hiểu dùm tôi các em ơi 
Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ 
Cảnh đời chộn rộn bán mua 
Áo cơm nào dễ chi đùa với ai. 
Vờ quên cuộc sống bên ngoài 
Nhiều điều xa lạ nói hoài riết quen 
Dở hay, yêu ghét, trắng đen 
Còn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu 
Ai còn dằn vặt đêm sâu 
Trong từng sợi tóc bạc màu truân chuyên 
Thật lòng tạ lỗi các em 
Hiểu ra khi đã lớn lên mai này! 

Bụi phấn xa rồi

(Thái Mộng Trinh)


Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai 
Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn 
Một mình thơ thẩn đi tìm lại 
Một thoáng hương xưa dưới mái trường 
Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thương, 
Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me 
Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ 
Bụi phấn xa rồi... gửi chút hương! 
Bạn cũ bây giờ xa tôi lắm 
Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi! 
Cuộc đời cũng tựa như trang sách 
Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!! 
Nước mắt bây giờ để nhớ ai??? 
Buồn cho năm tháng hững hờ xa 
Tìm đâu hình bóng còn vương lại? 
Tôi nhớ thầy tôi, nhớ... xót xa! 
Như còn đâu đây tiếng giảng bài 
Từng trang giáo án vẫn còn nguyên 
Cuộc đời cho dẫu về muôn nẻo 
Vẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên!!! 

Nhớ cô giáo trường làng cũ

(Phạm Thị Thanh Nhàn)


Bao năm lên phố, xa làng 
Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê 
Nhớ bài tập đọc a ê 
Thương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ 
Xiêu nghiêng nét chữ dại khờ 
Tay cô cầm ấm đến giờ lòng em. 
Vở ngày thơ ấu lần xem 
Tình cô như mẹ biết đem sánh gì. 
Tờ i nguệch ngoạc bút chì 
Thấm màu mực đỏ điểm ghi bên lề 
Thương trường cũ, nhớ làng quê 
Mơ sao được một ngày về thăm Cô ! 
Nguyễn Văn Thiên
Hoa và ngày 20-11 
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy 
Còn rung rinh sắc thắm tươi 
20-11 ngày năm ấy 
Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi 
Cô tôi mặc áo dài trắng 
Tóc xanh cài một nụ hồng 
Ngỡ mùa xuân sang quá 
Học trò ngơ ngẩn chờ trông... 
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy... 
Xuân sang, thầy đã bốn mươi 
Mái tóc chuyển màu bụi phấn 
Nhành hoa cô có còn cài? 
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy... 
Tà áo dài trắng nơi nao, 
Thầy cô - những mùa quả ngọt 
Em bỗng thành hoa lúc nào. 

Nghe thầy đọc thơ

(Trần Đăng Khoa )


Em nghe thầy đọc bao ngày 
Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà 
Mái chèo nghe vọng sông xa 
Êm êm như tiếng của bà năm xưa 
Nghe trăng thuở động tàu dừa 
Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời 
Thêm yêu tiếng hát mẹ cười 
Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra… 

Nắng ấm sân trường

(Nguyễn Liên Châu )


Cây điệp già xòe rộng tán yêu thương
Lá lấp lánh cười duyên cùng bóng nắng
Giờ đang học, mảng sân vuông lặng vắng
Chim chuyền cành buông tiếng lạnh bâng qươ
Chúng em ngồi nghe thầy giảng bình thơ
Nắng ghé theo chồm lên ngồi bệ cửa
Và cả gió cũng biết mê thơ nữa
Thổi thoảng vào mát ngọt giọng thầy ngâm.
Cả lớp say theo từng nhịp bổng trầm
Điệp từng bông vàng ngây rơi xoay tít
Ngày vẫn xuân, chim từng đôi ríu rít
Sà xuống sân tắm nắng ấm màu xanh
Em ngồi yên uống suối mật trong lành
Thời gian như dừng trôi không bước nữa
Không gian cũng nằm yên không dám cựa
Ngại ngoài kia nắng ấm sẽ thôi vàng
Sân trường căng rộng ngực đến thênh thang
Kiêu hãng khoe trên mình màu nắng ấm
Lời thơ thầy vẫn nhịp nhàng sâu lắng
Nắng ấm hơn nhờ giọng ấm của người...