Lũ Trẻ xóm Phố Lầu
Nhớ về PNH (Mũi Né).
" Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ .. ''
(VĐL )
Hè về, cứ mỗi buổi chiều lũ bạn ở xóm Phố Lầu trong thị trấn ven biển Mũi Né tụ tập tại sân nhà chị em nó để cùng kéo nhau xuống biển. Ngoài anh em thằng Minh con Hồng mẹ nó có tiệm bán báo, anh em con Hiền thằng Cường, thằng Cang, thằng Triền bạn học cùng lớp với hai chị em nó, năm nay trong nhóm có thêm một đứa bạn mới từ xa về quê Nội nghỉ hè. Thằng Hiếu có vẻ nhỉnh hơn so với tụi nó ở cái tuổi lên mười, từ vóc dáng cho tới cái vẻ chửng chạc, từ tốn như người lớn. Chỉ riêng cái cười hồn nhiên hết cỡ của Hiếu khi tham gia trò chơi bọn trẻ bày ra thì không khác gì nhau !
Muốn xuống biển lũ trẻ phải trèo qua con dốc hẹp mà cao có nhiều bậc cấp . Nhà Nội Hiếu nằm ngay trên đầu dốc . Dốc bà Bái, cái tên có từ hồi nào con bé không biết - cũng như xóm trên có dốc bà Banh - cho tới buổi chiều hôm ấy chị em nó mới nghe thằng Hiếu khai bà Bái là bà Nội của nó ! Ngộ thiệt !
Cũng là một buổi chiều như những buổi chiều thảnh thơi khác . Bọn trẻ trèo qua con dốc , chạy băng qua chợ cũ rồi nhảy xuống vô số bậc cấp để ra tới biển .
Mùa hè biển cạn, khoe những cồn cát lâu nay âm thầm lắng im dưới nước . Trong nắng chiều vàng hoe, những cồn cát trắng nổi lên như những ốc đảo, rực rỡ giữa biển trời xanh biếc mênh mông, hấp dẫn mời gọi trẻ con tụ tập la cà . Tới nơi mấy đứa con trai háo hức nhảy ùm xuống vũng nước sát bờ. Lũ con gái cẩn thận đội úp lên đầu mấy cái rá vo gạo mang theo bắt ốc, để rảnh tay xắn quần lội qua .Nước mấp mé gối . Mỗi ngày sóng đánh vào bờ rồi dạt ra cuốn theo tất cả, lâu dần thành chỗ trũng. Bọn trẻ muốn ra cồn cát phải lội qua trũng nước này. Tới được cồn cát, con Thủy em nó đã bắt cặp với mấy đứa con gái chơi nhảy dây, nhà cò, ông qua bà lại. Bọn con trai thì khỏi nói ! Đá cầu , đá banh , u mọi. Thằng Hiếu mê tắm biển, cùng bơi thi với Minh và Cang, chúng nó té nước nhau ồn ào huyên náo như cái chợ. Đứng ở đây con bé ngó lung qua toàn cảnh biển. Người đông lô nhô đứng ngồi chạy nhảy trên những bãi cồn kế bên làm thành bức tranh sinh động. Biển hào phóng cho bao nhiêu là sản vậ . Ốc ruốc, chang chang, nghêu, sò nhiều vô số. Nhảy dây, nhảy cò trên cồn nghe cứ cộm bàn chân. Ốc ruốc nằm ngay dưới lớp cát mỏng, lấy rá xúc đầy cát, lắc qua nước biển là có ngay nửa rổ con con. Chỉ phút chốc là được hai rá ốc ruốc to kềnh. Những con ốc ruốc đủ màu hồng lam vàng trắng... bằng cái cúc áo trông thật dễ thương. Nghêu, sò nằm dưới lớp cát sâu hơn. ThằngTriền, thằng Cường đào nghêu lẹ lắm ! Chỉ lấy tay cào cát một hồi thì tối về tha hồ mở tiệc. Sò nướng chấm muối tiêu chanh, ốc ruốc luộc sả bốc khói thơm lừng ... ... Thế mà không hấp dẫn con bé bằng vô số con cá nhỏ xíu như ngón tay út cứ kéo đàn kéo lũ, lượn lờ bên mé nước .Nó không thể nào cưỡng được vẻ đẹp của những con cá Mai trong veo như thủy tinh có cái sọc dài óng ánh bạc trên lưng. Hay đàn cá Đối vảy lấp lánh như kim sa. Rồi màu xanh màu hồng rực rở của đàn cá Mó với cái đuôi xòe điệu đà làm nó như mê muội. Nó cứ loay hoay chụm hai bàn tay bé nhỏ vục vào đàn cá mong bắt được vài con.Cắm cúi hồi lâu nó như bừng tỉnh, nhớ ra mình có cái rá mang theo. Cuối cùng nhờ cái rá cô bé cũng vớt được mấy chú cá con, lòng nó vui đến lạ ! Thủy em gái nó thì đuổi theo những con còng gió lúc này đã dạn dĩ bò ra khỏi hang cát, giương cao đôi mắt đen như hai hạt đu đủ nhìn trời .
Mặt trời rồi cũng chìm dần xuống phía biển. Thằng Hiếu hối bạn ra về. Mấy đứa con trai thu lượm áo dép chạy về, không quên đội trên đầu mấy rá nghêu ốc vừa thu hoạch. Hiếu nán lại có ý đợi bạn. Bốn đứa con gái coi vậy mà lì ngầm ! Thằng Hiếu nói gì cũng ậm ừ , rề rà chẳng chịu đi. Hiếu đứng chờ một hồi không được, dùng dằng lội về, bỏ lại ngoài cồn cát đám con gái mãi chơi ...
Khi tiếng thằng Hiếu gọi từ trong bờ không còn theo gió vọng ra ... cũng là lúc bốn cô bé giật mình nhìn lại !Trên bãi biển vắng tanh chẳng còn bóng người. Thủy triều dâng cao lấp dần những cồn cát. Chỗ chúng chơi đùa thênh thang khi nãy, giờ chỉ rộng chừng năm, mười sãi tay là chìm xuống biển sâu ! Lúc này cả đám mới nhận ra cái nguy hiểm chết người ! .Chúng òa khóc kêu cứu. Những đôi tay yếu đuối muốn lội qua vũng nước giờ đã quá rộng quá sâu mà lại sợ đuối nước. Lũ con gái chỉ biết vẫy gọi kêu gào trong tuyệt vọng ! Chẳng ai nghe tiếng chúng khi tất cả những ngôi nhà ven bãi biển đang trong bữa cơm chiều ! Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng khiến chúng ôm nhau chụm lại, miệng không ngớt kêu khóc thảm thương. Bỗng nghe tiếng văng vẳng ''Để Hiếu cõng vô ! '' Khi lũ con gái ngưng gào khóc , mở mắt há hốc miệng không nói được lời thì Hiếu cũng vừa ngồi xổm xuống hối '' Lẹ lên ! '' . Con bé đẩy em mình tới. Thằng Hiếu cõng Thủy, một tay dìu thêm con Hồng, bình tỉnh tay kia quạt nước ráng sức bơi vô bờ ... Rồi nó lại kiên nhẫn bơi ra đưa tiếp hai đứa còn lại. Trên lưng thằng Hiếu, con chị vòng hai tay ôm cứng cổ thằng con trai , nước mắt thương cảm, xúc động, hàm ơn lẫn lộn cứ tuôn tràn như mưa trên tóc, trên vai người bạn mới. Thằng Hiếu đâu hay biết, đang thở hào hển cố sức bơi vào . Vũng nước càng lúc càng mênh mông sâu thẳm...
Ngày ấy đứa con gái thơ ngây kia cứ tưởng dòng nước mắt trong buổi chiều tà đã mãi mãi tan vào biển cả. Nhưng có ngờ đâu nó đã kết tinh và bám chặc mãi trong tâm hồn mình.
Hỡi những người bạn ấu thơ ngày xưa ơi ! Trong dòng đời ngược xuôi phiêu dạt, có ai còn nhớ về xóm cũ mà sao mấy mươi năm rồi... chưa lần ta gặp lại nhau !
Thu Vân - Phan Thiết.
Theo Suốt Con Đường / Nguyễn Thu Vân PBC72
Quê tôi ở cuối miền Trung, Mũi Né là vùng đất bên bờ biển xanh rợp mát bóng dừa, với những động cát vàng rực rỡ. Cảnh vật nơi đây thơ mộng, hiền hòa như người dân quê tôi. Buổi sáng từng đoàn thuyền giong buồm ra khơi để chiều trở về với khoang cá đầy, tươi xanh lấp lánh ánh bạc .
Ngày đầu đi học, ngôi trường làng Khánh Thiện đón bước chân bé bỏng của tôi. Những ngày hè nắng cháy món quà quê Mẹ về chợ là những quả Điều đỏ, vàng mọng nước thơm tho ngọt lịm xen lẫn vị chát đọng trên đầu lưỡi. Quả Điều là thứ giải khát ưa thích trong những ngày oi bức thời ấy. Xứ Mũi Né đất cát, mùa bấc gió thổi cát bay mờ mịt nên cây Điều được trồng phủ xanh những trảng cát để chắn gió. Cây Điều nhiều lá lại rất sai quả. Những quả Điều xanh, đỏ, vàng lủng lẳng trên cây đong đưa trong gió như những quả chuông Noel xinh xắn luôn hấp dẫn lũ trẻ chúng tôi tìm đến hái trộm, bất kể cái nắng như rang. Thời ấy Điều có tên là Đào, lũ trẻ nghịch ngợm quen gọi là "Đào lộn hột", bởi cái hạt của nó lại nằm lộn bên ngoài. Và cái món ưa thích của lũ trẻ lại là cái hạt nằm bên ngoài đó! Cứ vài ba ngày, gom được một rỗ hạt, chờ Mẹ nấu xong bữa cơm chiều, hai chị em tôi cùng lũ bạn trong cái xóm Phố Lầu xúm xít nướng hạt Điều. Sau đó cùng nhấm nháp món hạt vừa thơm vừa béo với tất cả thú vị. Gió chiều đưa mùi hạt Điều nướng lan đi khắp xóm. Cái mùi thơm lạ lùng không lẫn vào đâu ấy đã ấp ủ tuổi thơ tôi, vương vấn mãi tận bây giờ.
Lớn lên tôi phải đi học xa nhà. Mỗi sáng thứ hai, Mẹ tôi chuẩn bi cơm gói và các món kho như cá nục kho thơm, cá đục kho keo, mắm ruốc kho sả ... tùy theo mùa biển. Mấy mươi năm qua, sao tôi cứ nhớ hoài mùi cá kho thơm lừng của Mẹ ngày ấy, nó cho tôi cảm giác luôn có mẹ kề bên. Tôi nhớ như in những ngày mình dậy thật sớm, đạp xe vượt quãng đường dài hơn hai mươi cây số để học lớp đệ Thất, cái lớp học đầu tiên đầy lạ lẫm của bậc Trung học. Tôi là chị cả, Mẹ dường như ưu ái tôi nhiều hơn khi tôi đậu vào trường PBC danh giá. Mẹ cứ dặn dò bao điều mỗi lần tôi dắt xe ra ngỏ. trí óc trẻ thơ tôi cố nhớ vào đâù trong khi chân cứ vói bàn đạp, đạp thật nhanh mong rút ngắn quãng đường tới chợ Rạng, nơi có cái ao sen rộng nằm khuất sau rặng dừa tơ. Lần nào đi học tôi cũng ghé cái ao một lát chỉ để níu mấy cành sen mọc sát bờ ao, mê mãi ngắm vẻ đẹp tinh khôi rạng rỡ mê hồn , kề mũi hít lấy hít để hương thơm ngọt ngào thanh khiết của đóa hoa sen vừa mới nở .Mùi hoa sen như giúp tôi quên đi đoạn đường bảy cây số cắm cổ đạp xe .Ngọn gió sớm mai mát rượi , đong đưa những đóa sen hồng, sen trắng nổi bật trong cái ao xanh màu ngọc biếc , làm khung cảnh thêm lung linh rực rỡ . Cảnh vật này đối với đứa trẻ hay mơ mộng như tôi , bổng hóa thành cảnh thần tiên cổ tích . Suốt quãng đường dài đến trường , tôi còn được đắm mình trong mùi hoa cau nở rộ hai bên đường . Hương cau nồng nàn quyến rũ lan tỏa trong gió thơm ngát cả không gian .Tôi mãi mê đi , cố hít đầy lồng ngực mùi hương cau ngào ngạt như sợ nó tan biến mất . Nhiều đoạn đường bị cát động tràn lấp , phải hì hục dắt bộ với túm gạo lắc lẻo sau ba ga ,tôi như không hề biết mệt , phải chăng mùi hương hoa dân dã mà vô cùng tinh khiết đã cho tôi cảm giác nhẹ nhàng thanh tịnh, sảng khoái xiết bao.
Rồi tới một ngày tôi phải rời xa con đường đi học thân thương ấy ! Ba tôi làm công chức, được thuyên chuyển về Tòa Tỉnh ở Phan Thiết. Từ đó Phan Thiết là nơi gia đình tôi gắn bó đến giờ.
Lớn lên tôi phải đi học xa nhà. Mỗi sáng thứ hai, Mẹ tôi chuẩn bi cơm gói và các món kho như cá nục kho thơm, cá đục kho keo, mắm ruốc kho sả ... tùy theo mùa biển. Mấy mươi năm qua, sao tôi cứ nhớ hoài mùi cá kho thơm lừng của Mẹ ngày ấy, nó cho tôi cảm giác luôn có mẹ kề bên. Tôi nhớ như in những ngày mình dậy thật sớm, đạp xe vượt quãng đường dài hơn hai mươi cây số để học lớp đệ Thất, cái lớp học đầu tiên đầy lạ lẫm của bậc Trung học. Tôi là chị cả, Mẹ dường như ưu ái tôi nhiều hơn khi tôi đậu vào trường PBC danh giá. Mẹ cứ dặn dò bao điều mỗi lần tôi dắt xe ra ngỏ. trí óc trẻ thơ tôi cố nhớ vào đâù trong khi chân cứ vói bàn đạp, đạp thật nhanh mong rút ngắn quãng đường tới chợ Rạng, nơi có cái ao sen rộng nằm khuất sau rặng dừa tơ. Lần nào đi học tôi cũng ghé cái ao một lát chỉ để níu mấy cành sen mọc sát bờ ao, mê mãi ngắm vẻ đẹp tinh khôi rạng rỡ mê hồn , kề mũi hít lấy hít để hương thơm ngọt ngào thanh khiết của đóa hoa sen vừa mới nở .Mùi hoa sen như giúp tôi quên đi đoạn đường bảy cây số cắm cổ đạp xe .Ngọn gió sớm mai mát rượi , đong đưa những đóa sen hồng, sen trắng nổi bật trong cái ao xanh màu ngọc biếc , làm khung cảnh thêm lung linh rực rỡ . Cảnh vật này đối với đứa trẻ hay mơ mộng như tôi , bổng hóa thành cảnh thần tiên cổ tích . Suốt quãng đường dài đến trường , tôi còn được đắm mình trong mùi hoa cau nở rộ hai bên đường . Hương cau nồng nàn quyến rũ lan tỏa trong gió thơm ngát cả không gian .Tôi mãi mê đi , cố hít đầy lồng ngực mùi hương cau ngào ngạt như sợ nó tan biến mất . Nhiều đoạn đường bị cát động tràn lấp , phải hì hục dắt bộ với túm gạo lắc lẻo sau ba ga ,tôi như không hề biết mệt , phải chăng mùi hương hoa dân dã mà vô cùng tinh khiết đã cho tôi cảm giác nhẹ nhàng thanh tịnh, sảng khoái xiết bao.
Rồi tới một ngày tôi phải rời xa con đường đi học thân thương ấy ! Ba tôi làm công chức, được thuyên chuyển về Tòa Tỉnh ở Phan Thiết. Từ đó Phan Thiết là nơi gia đình tôi gắn bó đến giờ.
Phan Thiết với những chiếc cầu bắc ngang sông Mường Mán. Con sông như chia thành phố làm hai khoảng trời riêng ! Có cái cũ kỹ của phố chợ lâu đời cùng những lều nước mắm thâm u bí ẩn, những dinh thự cổ kính kiến trúc cầu kỳ bên hữu ngạn.
Cùng với những xóm làng xanh ngắt bóng cây, Tháp Nước bên này sông vươn cao, như bà Mẹ quê mãi đứng ngóng chờ những đứa con xa...
Từ biển, quê hương Phan Thiết càng thêm ấm no, trù phú với nghề làm nước mắm, bao đời nổi tiếng khắp nơi. Những lều nước mắm dập dìu từng đoàn người gánh cá nục, cá cơm từ bến thuyền về thâu đêm suốt sáng trong vụ muà tháng năm, tháng sáu. Đèn măng-xông sáng bừng cả làng Đức Thắng, làng nghề với những gia tộc hàm hộ nước mắm nổi tiếng giàu có. Người đông vui như hội, trên bến dưới thuyền rộn rã âm thanh... Và trong cái nhộn nhịp đầy sức sống ấy, mùi cá tươi, mùi biển mặn hòa cùng cái mùi đặc trưng của những lều nước mắm, mỗi sớm mỗi chiều đã trở nên gần gũi thân thương với người Phan Thiết tự lúc nào không ai biết !
Từ biển, quê hương Phan Thiết càng thêm ấm no, trù phú với nghề làm nước mắm, bao đời nổi tiếng khắp nơi. Những lều nước mắm dập dìu từng đoàn người gánh cá nục, cá cơm từ bến thuyền về thâu đêm suốt sáng trong vụ muà tháng năm, tháng sáu. Đèn măng-xông sáng bừng cả làng Đức Thắng, làng nghề với những gia tộc hàm hộ nước mắm nổi tiếng giàu có. Người đông vui như hội, trên bến dưới thuyền rộn rã âm thanh... Và trong cái nhộn nhịp đầy sức sống ấy, mùi cá tươi, mùi biển mặn hòa cùng cái mùi đặc trưng của những lều nước mắm, mỗi sớm mỗi chiều đã trở nên gần gũi thân thương với người Phan Thiết tự lúc nào không ai biết !
Riêng tôi, đã có những mùi hương đọng lại trong tiềm thức, theo tôi đi suốt quãng đời. Để rồi có hôm tình cờ bắt gặp, bao nhiêu kỷ niệm ùa về làm xao động tâm hồn tôi ...
Mây Mùa Thu
No comments:
Post a Comment