Wednesday, April 26, 2017
Thưa cô, ngày 30-4-1975 là ngày........thi học kỳ 2.
Sắp đến ngày 30-4 rồi. M sẽ kể cho các bạn 1 câu chuyện vui. Câu chuyện này có thật 100%.
Nếu không được vui lắm, các bạn cũng cố cười nhé.
Xin nói trước là M không có năng khiếu về thể loại này lắm.
Sau năm 1975, M dạy ở PT được 2 năm. Lúc đó còn trẻ nên tình nguyện xin đi bất cứ nơi nào. M được chuyển về dạy tại Hàm Tân mà trong vùng kinh tế mới Tân Thắng, sát với Xuyên Mộc.
Nơi đó sát rừng. Trường thì dân cất tạm bợ bằng lá. Bảng chẳng có mà bàn ghế cũng không. Dân thì nghèo xác nghèo xơ quanh năm hết ăn khoai lang, khoai mì tươi lại đến khoai mì khô. Đa số là dân Quảng Trị, Quảng Nam và dân Khơ me. Dân ở địa phương ít lắm. Trường học thì có đến 3 phân hiệu mà nằm cách xa nhau đến 4,5 cây số.
Lúc đó, cách dạy khác hẳn với bây giờ. Giáo viên bị dự giờ chỉ được báo trước vài phút thôi.
Nhiều khi M vô lớp đã thấy Ban giám hiệu và khối trưởng đến dự giờ vào trong lớp trước cả M nữa. Bởi vậy giáo viên muốn gà bài cho học sinh là chuyện không thể.
Hôm đó, bọn M dự tiết Lịch sử của lớp Năm.
Bài học xoay quanh trọng tâm là cung cấp cho học sinh kiến thức:
Ngày 30-4-1975 là ngày giải phóng đất nước.
Kiến thức chỉ chừng đó thôi mà giáo viên có lẽ phần thì chưa chuẩn bị bài kỹ, phần thì bị khớp nên giảng cứ lúng túng như gà mắc tóc và học sinh cũng chẳng hiểu được bao nhiêu.
Đến phần củng cố bài, giáo viên đặt câu hỏi:
- Vậy các em cho cô biết ngày 30-4-1975 là ngày gì nào?
Không một cánh tay nào đưa lên trả lời câu hỏi của cô giáo. Cô đang thất vọng bỗng một cánh tay đưa lên hết sức mạnh mẽ.
- Thưa cô, em.....cô.
Vô lẽ cô giáo không kêu em đó trả lời trong lúc lớp đang tiết dự giờ.
Dưới lớp, bọn M đã bấm nhau cười rồi vì em học sinh đó đầu óc không bình thường, chuyên môn sáng tác nhiều câu trả lời không đỡ nổi.
Cô giáo đợi một vài giây, hy vọng có một em nào khác xung phong đưa tay trả lời nhưng than ôi chẳng em nào chịu đưa tay.
Cô giáo biết chắc em này sẽ trả lời bậy bạ hết 99% nhưng cũng đành phải gọi giọng không hề tự tin chút nào hết.
- An Ninh!
Không phụ lòng cô, em đứng lên trả lời hết sức dõng dạc
- Thưa cô, ngày 30-4-1975 là ngày........thi học kỳ 2.
Cô giáo hết sức đau khổ vì tiết dạy không đạt, phải dạy lại nhưng không dám mắng. Còn cả thầy và trò thì cười đến chảy cả nước mắt.
Em học sinh đó tên là Hồ Phan An Ninh. Mấy năm sau thì em cũng mất vì bị sốt rét ác tính.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment