Anh Thịnh, anh Phẩm, anh Đồng
Tôi vẫn nhớ: đã có lúc mình đi đến đâu cũng tiền hô hậu ủng, mình cũng nhiều lần ngồi diễn thuyết trước hai ba trăm người. Tôi cũng không quên ít lâu sau đó, mấy năm trường, những đêm dài nằm co ro trong ngục tối, tương lai mù mịt, thân tàn ma dại, mạng sống như chỉ mành treo chuông. Rồi tôi cũng nhớ một đêm ấy, hai bóng người ẩn núp giữa những bụi lau, thấp thỏm chờ chuyến ghe định mệnh, trong túi mang một lọ thuốc mạnh, hẹn với lòng sống thì sống cho ra con người. Rồi thì mênh mông và mênh mông, đại dương và chân trời nối liền nhau; bão tát, ma vương, quỷ dữ và hải tặc sẵng sàng nuốt sống đoàn người chúng tôi, những hạt cát lạc loài. May thay, sóng biển lại đưa chúng tôi trở về với loài người, để rồi bắt đầu gầy dựng trở lại với mồ hôi, nước mắt cùng hai bàn tay trắng nơi đất khách.
Gần năm mươi thoáng qua, cuộc đời vẫn vậy, lên voi xuống chó, thay trắng rồi đổi đen. Không ai biết tối nay hay ngày mai sẽ ra sao đừng nói gì đến năm mười năm nữa. Vả lại, phàm là người mình đến với cõi đời hai bàn tay trắng, chẳng chóng thì chầy, mình sẽ ra đi trắng hai bàn tay. Biết vậy cho nên đối với bản thân quần áo ngựa xe, tài cao danh vọng chỉ là phù phiếm; giấc mơ nhỏ bé của tôi bây giờ là được bình an, khoẻ mạnh, cơm no ba bữa, ra đường không lo âu, tối ngủ tự tại và sáng dậy còn được thây ánh mặt trời.
Cám ơn quý anh đã có lời thăm hỏi; xin chúc quý anh cùng gia-đình vạn an, mọi sự kiết tường.
Lê Khắc Anh Vũ FB
No comments:
Post a Comment