Phan Thiết ơi. Phan Thiết.
Cho ta về bên bờ sông Mường Mán
Gục đầu uống ngụm nước quê hương
Xuôi tay nằm dài trên bãi cạn
Lắng nghe tiếng chim hót kêu sương
Để sống lại những ngày còn hoa bướm
Phan Bội Châu thời áo trắng học trò
Ta nhớ em hồn xưa vô tư lự
Cho ta đam mê quá khứ mộng mơ
Đề ta về với phố phường Phan Thiết
Cùng đất trời cuồng loạn những cơn say
Bãi Thương Chánh không còn ai vẫy biệt
Không còn nghe gào thét nỗi hờn cay
Để ta về Bình Hưng xóm chài cô lẻ
Bên cầu tre mẹ đang đứng chực chờ
Trong biển mắt chứa chan trời diễm lệ
Trong tim ta réo rắt cả hồn thơ
Để ta về Đức Linh sầu vạn kiếp
Băng núi rừng tìm hạnh phúc thương yêu
Ta cuồng vui trong phút giây xum hiệp
Bỏ những ngày ly loạn sống quạnh hiu
Hỡi ơi, ta đã điên cuồng nhớ
Mơ mộng nên quên nỗi đoạn trường
Đào khối sầu chôn trong đáy huyệt
Nên giờ đón nhận nỗi thê lương..
Mường Giang
( Trích thi tập :
Bất chợt bâng khuâng nỗi nhớ nhà – 2010 )
No comments:
Post a Comment