Sunday, October 9, 2016

Khi qua đường Nguyễn Hoàng / Nhật Tân PBC72

Khi qua đường Nguyn Hoàng

Qun quanh tìm , lần tôi trở lại
Chưa sang mùa nng đã tàn phai
Lp rong rêu nm im nghe ngóng
Con đường dài thêm mi sm mai

Sân trường xưa nng bun ngái ng
Gc phượng già gi gió âm u
Xa xôi lm thưở tình mi ln
Hương thi gian cõi tn mt mù

Đêm chưa tàn , ngày đãxanh xao
Gói k nim tìm nơi nương náu
Th cánh diu tui thơ lng lng
Ký c bun vui ta chiêm bao 

Nguyn Hoàng tôi v. Xóm khuya ngõ ti
Nhng con đường ch ngn bi hi
Thương lp hc, thy cô, bn cũ
Nh tiếng ai cười ngt lm b môi

Nguyn Hoàng tôi v. B xa bin sóng
Đêm ngó tri, hiu qunh mênh mông
Đôi thng bn đứa còn, đứa mt
Đời chia lìa như nhng nhánh sông

Gửi Phan Thiết. Mảnh tình tôi thơ dại 
Gửi Mường Giang đêm đỏ mắt đợi thuyền 
Mai rời phố. Chiến trường cay khói súng 
Phương trời nào, thương nhớ vẫn còn nguyên

Góc. Với Nguyễn Hoàng.
Nguyễn Hoàng. Con đường gắn liền với tuổi thơ của tôi. 
Và ngôi trường Phan Bội Châu đã từng ngày mở ra trong tôi trang sách của đời sống với thời học sinh hồn nhiên bát ngát niềm vui.
Ở đó, tôi có bạn bè áo thơm  mực tím, có những xao xuyến ngu ngơ thời mới lớn
Ở con đường đó, căn nhà cũ với tàng cây trứng cá bóng mẩy, mát rượi và cây bông sứ sau nhà bốn mùa ngan ngát hương thơm..
Trong ký ức của tôi, con đường và ngôi trường cũ vẫn nằm yên thổn thức, vẫn lặng lẽ những mái ngói rêu xanh ủ ê, và bồn chồn từng cột đèn vàng vọt cố soi tỏ mặt người.. 
Ký ức về con đường hình như không thay đổi trong tôi, dù rằng bây giờ nó đã được khoác lên mình chiếc áo mới sặc sỡ, có thể đẹp hơn, lộng lẫy hơn,  nhưng tôi vẫn giữ trong trái tim mình chiếc áo cũ của thời gian.
Tôi thương Phan Thiết của tôi, thương từng con đường, góc phố, thương những người bạn thời thơ ấu mà ngôi trường đã mang chúng tôi đến gần nhau, tin cậy, không nghi ngại, phân vân. Chúng tôi, đôi lần giận hờn , nghìn lần tha thứ..Với tôi, đó là món quà tặng quí báu mà tôi được nhận từ đời sống nầy.

Đôi khi, tôi ước gì mình được trở lại ngày tháng cũ..
Ngày ấy, dễ thương làm sao... Có lúc tôi tưởng mình là cô bé Alice, từng lạc vào xứ sở thần tiên...

7 comments:

  1. Tóc Nón
    Ôm vai một mái tóc thề,
    Nghiêng vành nón lá em về nơi đâu!
    Chiều xưa nặng hạt mưa ngâu,
    Áo dài tha thướt đường sâu ngỡ ngàng.
    Theo em hút bóng mơ màng,
    Anh về tơ tưởng bóng nàng áo xinh.
    Đường xưa anh vẫn một mình,
    Tóc thề nón lá mối tình thủy chung.
    HỒNG

    ReplyDelete
  2. Đường Nguyễn Hoàng một thời ta nhớ mãi
    Góc phượng già đã chết mãi thời gian
    Con đường ấy một thời ta cất buớc
    Trường Phan Bội Châu ơi nhớ mãi trong lòng
    Vẫn đường ấy ngày xưa em chung bước
    Với thời gian ôi hoài niệm một thời
    Xin chúc ai một thời là áo trắng
    Ghi trong lòng nhớ mãi con đường xưa

    ReplyDelete
  3. Nguyễn Hoàng ru bước chân em,
    Đung đưa mái tóc, đường quen thủa nào.
    Trắng bay tà áo lao xao
    Nguyễn Hoàng xưa ấy tìm vào giấc mơ.

    ReplyDelete
  4. Bao năm áo trắng quần xanh.//
    Đôi chân không mỏi nhánh nhanh đến trường.//
    Đến nay lòng vẫn vấn vương.//
    Con đường yêu dấu thân thương NGUYỄN HOÀNG./.

    ReplyDelete
  5. Con đường thân quen mỗi sớm đến trường
    Quán cóc vỉa hè rụt rè chân bước .

    ReplyDelete
  6. Tóc thề- nón lá- -áo dài.//
    Anh theo tán tỉnh ...để mai cưới nàng.//
    Nhưng Em bước vội, bước vàng.//
    Làm Anh lỡ nhịp----ngỡ ngàng ngóng theo.

    ReplyDelete
  7. Lá me bay giăng đầy đường Phan Thiết .
    Cánh Phượng buồn nhỏ máu ở ven sông
    Một đời học trò mấy lần da diết ,
    Vài cuộc tình đầu , có cũng như không !

    ReplyDelete