Chưa bao giờ tôi chờ đợi mùa Thu mòn mỏi như năm nay. Có lẽ, quá thấm thía khi trải qua một mùa Hè mưa bão và những ngày nóng kinh hồn. Chạy xe trên đường nhựa mà cảm giác như con đường hừng hực kia đang bốc khói, phủ phàng ném vào mình những hơi thở nóng bỏng, dù xe kín mít.
Cơn nóng làm người ta mệt mỏi, dễ cáu giận vô cớ và loay hoay chẳng biết trút bỏ vào đâu.
Đôi khi thời tiết cũng ảnh hưởng ít nhiều đến cuộc sống đời thường.
Tảng sớm, trời rắc nhẹ mưa Thu…
Bâng khuâng theo câu hát..
”Anh mong chờ mùa Thu. Trời đất kia ngã mầu xanh lơ.
Đàn bướm kia đùa vui bên muôn hoa...Bên những bông hồng đẹp xinh..
Bao giờ mùa Thu cũng níu kéo trong tôi nỗi xao xuyến dường như bất tận. Chạnh lòng khi nhìn đời lá sắp lìa cành còn cố níu kéo chút khoảng trời mong manh. Đời người tựa hồ chiếc lá kia. Có hồn nhiên, có xanh tươi và cũng có lúc rời bỏ. Rời bỏ trong vô vàn nuối tiếc. Trái tim luôn khao khát được làm lại từ đầu, được một lần (có thể là lần cuối) mở lại cánh cửa thời gian.
Sài gòn trong tôi ngày xưa, hình như bụi nắng không gom đủ tơ trời để thêu thùa ngọn gió heo may, cho những ngón tay tình nhân bối rối, se sắt tìm nhau.. Nhưng, nắng tinh khôi, trong trẻo và trở nên dịu dàng khi rưới trên mái tóc chị vừa gội hương chanh. Nó mượt mà, óng ả như vết sơn bóng nhung trên nền lụa nắng. Sao tôi lại nhớ chị vào lúc nầy ? Ngay khoảng khắc mùa Thu? Có sự liên kết nào giữa cuộc tình của chị trong vu vơ đầu ngày mang hơi hướm Thu về ?
Ở khoảng sân nhỏ yên tĩnh, anh ngồi cùng chị nơi bậc thềm trong những ngày anh về phép. Anh gửi những lời yêu thương nồng nàn trong tiếng đàn ngọt mềm, tha thiết đến lạ lùng.Trái tim tôi thưở ấy chơi vơi, cuống quít theo từng nhánh tóc thanh tân , từng lời ca mùa Thu chan hòa nắng gió, tràn ứ mật ngọt của những người đang yêu nhau và sợ lìa nhau.
Những mối tình thời chiến tranh thường mất mát nhiều hơn được nhận.
Hình ảnh khoảng khắc ấy luôn in đậm trong ký ức của tôi, đến nỗi, chỉ bất chợt một ngọn lá nhỏ nhoi, một bước chân khe khẽ xao động gió Thu, tôi như thấy tôi ở đó, ngắm nhìn hạnh phúc của họ bằng nỗi xốn xang khó tả.
Anh mong chờ mùa Thu..Tà áo xanh nào về với giấc mơ..
Mầu áo xanh là mầu anh trót yêu..Mùa Thu quyến rũ anh rồi..
Không ray rứt như “ Mùa Thu nào đưa người tình đi biền biệt..” Không cô đơn như “‘Mùa Thu không có em bờ đá công viên âm thầm..” không đau đớn như “ Mùa Thu đã chết, đã chết rồi, em biết không..”
Mùa Thu của Đoàn Chuẩn- Từ Linh như một bức tranh lướt thướt mầu sắc, dường như bức tranh đó gom cả hương trời quyện mơ màng trong không gian, nhẹ nhàng như hơi thở và say đắm như cuộc tình của chị và anh. Những ngày phép ngắn ngủi níu kéo theo nhau giọt nước mắt vội vã.
Cuộc chiến đã đưa anh xa dần những mùa Thu thành phố bình yên..
Thu nay vì đâu nhớ nhiều Thu nay vì đâu tiếc nhiều..
Đêm đêm nhìn cây trút lá lòng thấy rộn ràng ngỡ bóng ai về..
Xa anh, chắc chị sẽ nhớ lắm khoảng trời riêng mà họ đã giữ cho nhau, và trong chiếc hộp chất chứa trùng trùng kỷ niệm, chị đã nhiều lần ẩn náu, tìm cho mình dù chỉ một phút, một giây bình yên ở đời thường. Anh đã bỏ lại sau lưng, niềm vui ngắn ngủi nhưng nỗi đau thì vô cùng vô tận. Mối tình đó, với chị, vĩnh viễn ở tuổi thanh xuân, luôn bất diệt với thời gian. Anh có nghĩ như chị không. Có lúc nào, bất chợt, thảnh thốt khi nhớ về nhau ?
Anh có hạnh phúc không ? Chị muốn biết. Muốn biết..
Tôi yêu cuộc tình của họ như từng yêu Thu quyến rũ của Đoàn Chuẩn -Từ Linh. Bức tranh mùa Thu đó làm cuộc sống của tôi mềm mại hơn và mảng nắng mầu cánh gián của chờ đợi, của chia ly luôn làm tôi bâng khuâng.
Như sáng nay, một chiếc lá vừa rơi ngập ngừng qua kẽ tay của tôi. Tôi ép chiếc lá với cọng khô vàng úa trong tập sách. Tôi nghĩ, khi bàn tay chị đóng lại chiếc hộp vô vàn kỷ niệm để giữ cho riêng mình, lòng chị chắc cũng ngậm ngùi như tôi, lúc nhìn chiếc lá héo hon với đường viền hiu hắt buồn theo từng cánh xương gậm mòn run rẩy..
Ngậm ngùi , bởi cuối cùng, chỉ còn giữ trong -tay- chiếc- lá- của- chia- lìa.
Chị. Hãy cùng tôi chia xẻ một chút mùa Thu sáng nay…Và dù cuộc đời xô đẩy chị về phía trước, chị vẫn còn nỗi nhớ để nương tựa, nỗi buồn để săm soi. Và như thế, đã đủ cho một mối tình suốt đời vô vọng tìm nhau.
"Anh mong chờ mùa Thu…Tà áo xanh nào về với giấc mơ..
Mầu áo xanh là mầu anh trót yêu Người mơ không đến bao giờ…”
“Người mơ không đến cùng tôi..” Có thể chị sẽ khóc như đã từng.
Nhưng, chị ơi. Dù là những giọt lệ đau khổ hay hạnh phúc, chúng ta vẫn luôn trân trọng những gì mà ta được nhận từ đời sống .
Bởi mình không còn nhiều lần trong đời gửi về cuộc tình thầm lặng riêng tư những giọt nước mắt vụn vỡ , nuối tiếc mùa Thu.
.
No comments:
Post a Comment